Ngày nay cũng có một mụ phù thuỷ độc ác như vậy(thậm chí còn hơn xưa).Mụ thấy Bạch
Tuyết lớn lên xinh đẹp hơn mình(do dùng kem dưỡng da loại tốt và thực hiện chế độ luyện
tập khoa học)lòng ghen tị của mụ nổi lên ầm ầm.
Chờ một hôm vắng vẻ,cả khu phố không còn ai,mụ phù thuỷ gian manh bèn để Bạch Tuyết lên xe ôm,ra lệnh chở thẳng vào rừng sâu.
Xe chuyển bánh,Bạch Tuyết ngây thơ ngồi sau ôm lấy bác tài.Mụ phù thuỷ đứng trên lầu nhìn theo sung sướng. Mụ nghĩ Bạch Tuyết phen này hết đường về.Mụ hớn hở ra chợ mua đồ ăn để nấu tiệc mừng.
Nào ngờ,khi từ chợ quay lại,mụ phù thuỷ sửng sốt thấy Bạch Tuyết đang chơi trong sân.Vôcùng tức giận,mụ lao đến hỏi bác tài xế xe ôm.Bác nói đã chở Bạch Tuyết đi,nhưng tìm mãichả thấy rừng đâu nên đành phải quay về.Rừng hiện nay đã bị đốn sạch rồi còn gì.
Mụ phù thuỷ căm tức quá.Mụ bèn tìm một xe ôm khác,trả giá cao hơn.Mụ ra lệnh đưa BạchTuyết vào núi non hiểm trở,cho thú dữ ăn thịt.
Xe lướt nhanh về phía đại ngàn.Mụ phù thuỷ cười như điên.Mụ mở tivi,xem phim “Một trămlẻ một chú chó đốm”và lòng tràn ngập hạnh phúc khi biết Bạch Tuyết sắp thành thức ăn cho cọp,beo.
Nhưng kìa,có tiếng xe nổ máy.Bạch Tuyết xinh xắn trở về. Ông tài xế cho mụ phù thuỷ hiểu rừng bây giờ chả còn thú dữ lẫn thú hiền,nói ngắn gọn là chả còn con gì cả.Nếu sót lại vài con thì người cũng đang ăn chúng chứ chả phải chúng ăn người,nên Bạch Tuyết vẫn khoẻ.
Mụ phù thuỷ cáu quá, điên quá và giận dữ quá.Mụ nghĩ thế này thì cuộc sống của mụ sẽ mất hết ý nghĩa,khi nhan sắc của mụ ngày càng xấu xí còn nhan sắc của Bạch Tuyết ngày càng rạng rỡ.Mụ quyết tâm thực hiện bằng được ý đồ đen tối của mình.
Mụ bèn ra chợ mua một quả táo cực đẹp.Vỏ táo đỏ hồng,da táo mơn mởn,mùi táo thơm phức.Mụ dùng kim tiêm(mua rất dễ dàng ở hiệu thuốc) bơm thuốc độc(mua rất dễ dàng ở chợ) vào nửa trái táo,còn nửa kia để nguyên.Xong việc,phù thuỷ xoa tay đắc ý.Làm ra vẻ yêu thương mụ gọi Bạch Tuyết đang chơi hồn nhiên đến bên và bảo:
-Con ơi,con chắc là đói bụng lắm rồi,Ta có trái táo này vừa thơm vừa ngọt cho con đây.
Bach Tuyết tuy còn bé,nhưng đã có ý thức vệ sinh.Nàng hỏi:
-Táo có sạch không hả bà?
Phù thuỷ độc ác mỉm cười:
-Sạch và bảo đảm lắm.Ta ăn thử trước cho con xem nhé!
Nói xong,mụ nhanh nhẹn dùng dao cắt đôi trái táo cho Bạch Tuyết thấy.Rồi mụ bỏ nửa phần táo không có thuốc độc vào mồm nhai,vừa nuốt những miếng to vừa reo:
-Con coi này,ta ăn ngon chưa?
Nói vừa dứt lời,mụ phù thuỷ bỗng thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng.Mụ ngã quay lơ xuống đất,sùi bọt mép và mê man không biết gì.
Thì ra trong nửa trái táo ấy tuy có vẻ lành lặn nhưng đã bị tẩm thuốc bảo quản vô cùng độc hại từ lúc nào.Mụ phù thuỷ đâu có ngờ được.Bạch Tuyết thấy vậy,không ăn nữa.Mụ phù thuỷ vẫn mê man cho tới hôm nay.