First topic message reminder :
Chap 1: Thiên Sứ Nhỏ
Thiên sứ nhỏ....
Anh sẽ mãi ở trong lòng
em...
Cảm ơn anh...
Người cho em nụ cười...
Và người lấy đi nụ cười
của em...
Nó cầm chú gấu bông màu
nâu đã cũ rách, thẫn thờ bước đi ở sân sau của trường. Nhìn những chiếc
lá bàng cuối cùng lìa khỏi cây, lòng nó buồn đến lạ lùng. Giơ chú gấu
bông lên trước mặt, nó thì thầm - Mùa đông sắp đến rồi, Teddy nhỉ?
-....
- Kìa, sao mày không trả
lời? - Nó nói, rồi lấy một ngón tay ấn nhẹ vào mũi chú.
-...
- Phải rồi... Mày chỉ là
gấu bông thôi! - Nó thở dài, nhìn hai đôi mắt to tròn đen láy của Teddy,
lòng nó càng buồn hơn. Có lẽ lúc nào nó cũng buồn...
"Bụp" - Có lẽ do không chú
ý nên nó đâm vào một người, ở đằng sau là một đám con gái, chú gấu bông
rơi xuống đất... Nó ngước mặt lên nhìn, thì ra là một anh chàng... Nhìn
thấy đôi mắt của nó, có lẽ hắn khá ngạc nhiên. Đôi mắt ấy to tròn, đẹp
quá! Nhưng lại mang một vẻ buồn ảm đạm, u sầu đến lạ thường...Thấy hắn
cứ nhìn chằm chằm vào mình, nó hơi khó chịu. Nhưng nó cũng không quan
tâm lắm, vội cúi xuống nhặt Teddy. Bỗng, một đứa con gái dẫm lên tay nó,
đứa con gái cười khẩy, giọng khinh bỉ - Này, tảng băng xấu xí! Mày đâm
vào anh Gia Kiệt mà không xin lỗi à? Mày không có mắt hay là mắt mày bị
chó tha đi rồi?
Nó cố nhịn, ngẩng đầu lên,
nói lịch sự - Xin lỗi bạn... Tôi không để ý... Bây giờ bạn có thể nhấc
bàn chân ngọc ngà của bạn ra không?
- Tao không nhấc! Mày làm
gì được tao nào? Xí! Cái đồ nhà quê nghèo hèn! Mà mày đang chơi với con
gấu bông rẻ rách kia phải không? Đúng là đồ dở hơi! Mày mấy tuổi rồi mà
còn chơi gấu bông? À mà tao xin lỗi. Đầu óc mày chỉ như một đứa trẻ lên
ba thôi mà! - Nói rồi đám con gái phá ra cười.
Nó chịu hết nổi, nghiến
răng rút mạnh tay ra, nó đứng lên, trừng mắt nói - Thật quá quắt! Tôi đã
xin lỗi rồi mà!
"Bốp" - Đứa con gái thẳng
tay tát mạnh vào má nó, rồi đứng đó tay chống nạnh, vênh mặt cười một
cách khinh miệt... Nó đưa tay lên khoé miệng. MÁU... Nó giật mình, lùi
lại phía sau hai, ba bước. Đầu óc choáng váng, nó ngất lịm đi...
13 năm về trước
- Mẹ ơi, Bố ơi,
huhu...huhu... - Một con bé tầm 3, 4 tuổi - Đứng dưới gốc cây bàng, mếu
máo - Tại sao...Tại sao... lại bỏ...Mimi... một mình? - Con bé đứng đó,
cô đơn, lạc lõng, không người thân, không nơi nương tựa trên cái thế
gian bao la rộng lớn này... Trước đây, nó - một tiểu thư nhỏ của một
tập đoàn lớn ở Nhật, nhưng sau khi bố mẹ nó qua đời, nó chuyển tới nhà
cô chú của nó ở... Cuộc đời nó đã ngả sang hướng rẽ khác... Ở cái tuổi
mà mọi đứa trẻ được vui đùa bên bố mẹ chúng thì nó... lại bị cô chú quát
mắng, đánh đập thường xuyên... Đó không phải là cái nhà, là tổ ấm của
nó, mà nói cách khác, đó là... Địa ngục trần gian... đối với một con bé
mồ côi cả cha lẫn mẹ khi mới chỉ có bốn tuổi... Thế rồi... Một ngày nọ,
như một định mệnh, ông trời ban cho nó một người bạn, một thiên sứ tới
để giúp đỡ nó....
Một thằng bé con chạy
đến bên nó, thằng bé hơn nó khoảng hai, ba tuổi. Thằng bé cúi xuống gần
nó, trìu mến nhìn nó, hỏi -Này, sao em lại khóc?
Con bé không trả lời,
nước mắt vẫn chảy giàn giụa trên gương mặt đáng yêu... Thằng bé dường
như lúng túng, không biết làm thế nào, gãi đầu... rồi chợt toét miệng
cười - Em đừng khóc nữa! Chúng mình làm bạn nhé? - Nở một nụ cười hết
sức đáng yêu, thằng bé chìa tay ra trước mặt con bé.
Con bé cảm thấy ngạc
nhiên lắm... nó thấy mình đang đứng trước một thiên thần bé nhỏ, người
đầu tiên tới hỏi thăm, làm quen với nó. Nó chợt mỉm cười, nụ cười mà
lâu lắm rồi nó không có, giơ tay ra bắt lấy bàn tay ấm áp kia, nó nói -
Em là Mimi. Còn anh tên là gì?
- Gọi anh là... Teddy
nhé! Em cười trông rất xinh đấy!
...
Hai thiên thần bé nhỏ ở
bên nhau suốt ngày, chơi đùa, cười nói... Nhờ có Teddy mà Mimi dường
như quên đi nỗi đau mất cha mẹ... Hai đứa ngày càng thân thiết... Hễ có
đứa trẻ con nào dám bắt nạt Mimi là Teddy sẽ chạy tới bảo vệ nó ngay lập
tức. Có điều gì vui là Mimi chạy đi khoe Teddy đầu tiên. Ở đâu có Mimi
là ở đó có Teddy, ở đâu có Teddy là ở đó có Mimi, chúng gắn bó với nhau
như hình với bóng...
...5 năm sau...
Vẫn cây bàng to ấy, nơi
đầu tiên chúng gặp mặt...
Một con nhóc tết tóc
hai bên, đáng yêu cực kỳ, chạy tới bên thằng nhóc đang ngồi dưới gốc
cây. Thằng nhóc cầm trong tay một chú gấu bông màu nâu bé xinh với đôi
mắt đen láy. Mimi nhìn chú gầu, giọng đầy thích thú - Cho em chơi với
được không?
Thằng nhóc cười, vẻ
hơi buồn - Em thích không? Anh tặng em đấy?
Con nhóc reo lên đầy
vui mừng - Thật không anh Teddy? - Rồi nỡ đỡ lấy chú gấu bông trong tay,
nâng niu một cách thích thú - Tao sẽ gọi mày là Teddy. Vì mày đáng yêu y
như anh Teddy vậy!
Thằng nhóc xoa đầu con
bé, một cử chỉ mà con bé rất thích. Mimi ngồi xuống cạnh Teddy, chơi đùa
với chú gấu bông.
Thằng nhóc quay sang
ngắm nhìn Mimi một lúc lâu, yên lặng không nói gì ... Mimi thấy thằng
nhóc có vẻ không vui, hồn nhiên hỏi - Có chuyện gì hả anh Teddy?
- Mimi này, nếu bây giờ
anh đi xa một thời gian, thì... - Anh Teddy đi đâu? Cho Mimi đi với
được không? - Mimi ngắt lời Teddy, đôi mắt tròn xoe đã bắt đầu long lanh
- Không được đâu. Mimi
phải ở nhà thôi... Em sẽ không khóc chứ?
Mimi lấy tay bịt hai
tai lại, ôm chú gấu bông, nó chạy đi rất nhanh, vừa chạy vừa khóc, mặc
cho thằng nhóc gọi thế nào, nó cũng không nghe.
- Mimi, nghe anh nói
đã!!! Đợi anh với! Anh đi rồi sẽ trở về mà! Mimi!!!
- Huhu...Anh Teddy bỏ
em lại một mình... Anh xấu lắm! - Nó vẫn bướng bình, không chịu quay
lại...
Và thế rồi...
... Một chiếc xe tải
phóng thẳng về phía nó với vận tốc kinh hoàng, không kịp phanh lại....
Một hồi còi dài inh tai... Con bé hoảng hốt nhắm tịt mắt lại, đứng yên
bất động... Như có một lực đẩy từ phía sau, thằng nhóc chạy vọt lên,
nhanh như một mũi tên, đẩy con bé ra... Chỉ trong nháy mắt... Chỉ trong
một tích tắc... Con bé lăn ra xa... Nó chỉ kịp nhìn thấy... Anh Teddy
nằm đó, dường như còn mỉm cười với nó, nhưng... MÁU!!!... NHIỀU MÁU
QUÁ!!!
Ôm chặt gấu bông, nó
lịm dần đi trong sự sợ hãi...
Khi nó tỉnh lại, người
ta nói với nó rằng... anh đã qua đời...
Nó dường như không còn
tin vào tai mình nữa! Anh đã ra đi... lần này thì là mãi mãi, không quay
trở về với nó nữa... Vĩnh viễn xa nó... Mà tất cả đều là lỗi của nó...
Nếu nó không bướng bỉnh chạy đi, nếu nó chịu đứng lại thì... Nhưng tất
cả chỉ là nếu...Thượng đế đã ban cho một thiên thần nhỏ để làm bạn, giờ
Ngài lại cướp đi thiên thần ấy của nó... Giờ đây nó lại một mình lẻ loi,
không bạn bè, người thân... À mà nó có cô chú của nó, nhưng họ coi nó
chẳng khác nào nô lệ... Nó ngồi một mình dưới gốc cây bàng, nước mắt
lặng lẽ tuôn rơi.... Nước mắt tuôn thành dòng, không ngăn được. Nhưng
rồi, chợt nó mím môi, lấy tay gạt nước mắt đi. Nó đứng bật dậy... Mimi
phải kiên cường lên chứ!
Sự việc đó đã làm tâm
hồn trẻ thơ non nớt của một cô bé tám tuổi đổi khác hoàn toàn. Nó vẫn
nhớ như in cái ngày hôm đó, mặc dù khi ấy nó còn rất bé... Mimi không
cười, không khóc, chỉ luôn lạnh lùng vô cảm... Cho tới khi nó 16 tuổi...